Mình đã học được gì từ phim Jobs (2013) – “Huyền thoại Táo”

Sau khi xem lại Jobs (2013) – bộ phim kể về giai đoạn đầu đời của ông – mình cảm thấy hơi cảm xúc. Nhưng cũng ngẫm được nhiều điều. Không phải về thành công, mà về cái giá của việc theo đuổi điều mình tin.

“I'm not dismissing the people. I'm dismissing their ideas.” (Tôi không bác bỏ con người, tôi chỉ bác bỏ ý tưởng của họ.)

Steve Jobs

CEO Apple

Tóm tắt nhanh bộ phim

Phim kể từ lúc Steve Jobs còn là một sinh viên bỏ học, đi Ấn Độ tìm “sự khai sáng” rồi quay lại Mỹ và bắt đầu hành trình cùng Apple.

Từ một garage nhỏ với bạn bè, ông từng bước đưa Apple thành công ty công nghệ hàng đầu.
Nhưng đồng thời, cũng dần đánh mất những người thân cận, vì sự cầu toàn, kiêu ngạo và cách sống quá lý trí.
Phim không tập trung vào công nghệ, mà vào con người – đặc biệt là phần không hoàn hảo trong ông.

Một vài cảnh khiến mình suy nghĩ

1. Cảnh ông từ chối nhận con
Mình thấy nghẹn họng luôn. Steve bảo đứa bé không phải con mình. Dù sau này ông thay đổi, nhưng khoảnh khắc đó quá lạnh. Nó nhắc mình rằng: có giấc mơ lớn đến mấy, thì vẫn không thể biện minh cho việc làm tổn thương người thân.

2. Cảnh ông “đuổi” bạn đồng sáng lập
Steve từng rất thân với Woz – người tạo ra phần cứng đầu tiên của Apple. Nhưng đến một lúc, vì không cùng tầm nhìn, ông sẵn sàng buông bỏ. Mình không phán xét, chỉ thấy: có những người mình từng tin tưởng, đến một đoạn sẽ không còn đi chung được nữa. Đau – nhưng thật.

3. Những lúc Steve một mình
Dù có bao nhiêu nhân viên, đối tác, đầu tư, Steve luôn xuất hiện rất đơn độc. Có lẽ để sống thật với điều mình tin – người ta phải chấp nhận một phần cô đơn?

Mình rút ra gì sau phim này?

Đôi khi thành công được xây trên sự tổn thương mà người khác không thấy.
Steve không phải người hoàn hảo, và phim không né tránh điều đó. Nhưng cũng vì vậy mà mình thấy ông… gần hơn, thật hơn.

Không phải ai cũng hiểu điều mình tin – và điều đó không sao cả.
Câu này không dành cho người “cố chấp để đúng”, mà dành cho người đang nỗ lực sống với giá trị của riêng mình, kể cả khi không ai đứng cùng.

Đừng để lý tưởng cuốn mình đi xa khỏi những người quan trọng.
Cái gì cũng có giá. Và đôi khi thứ ta hy sinh là điều không thể lấy lại.

Jobs (2013) không phải là một bộ phim hoàn hảo. Nhưng nó khiến mình nghĩ.
Không chỉ nghĩ về Steve Jobs, mà nghĩ về chính mình – về cách mình sống, làm việc, đối xử với người khác trong quá trình theo đuổi cái mình tin là “đúng”.

chatgpt-da-ton-tai-tu-40-nam-truoc-qua-loi-ke-cua-steve-jobs-4

Leave a Reply

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *